Go 5L, we're number one! Hey 5L, we're the champions

5L Group --- Một nhóm gồm 6 thành viên nam. Hãy đến với 5L's Blog - trang thông tin giải trí dành riêng cho môn thể thao vua, những thông tin sự kiện hình ảnh xung quanh về 5L Group và đây cũng là nơi để bạn chia sẻ tâm sự buồn vui trong đời sống. CHÚNG TA LÀ NGƯỜI MỘT NHÀ!

► Blast ◄

♠ HACKED - CLOSED


    14 năm

    Tuesday, December 8, 2009

    Posted by DNPB

    Mình quen biết nhau đã lâu chưa nhỉ? Chơi với nhau đã lâu chưa nhỉ? Chia sẻ mọi thứ với nhau đã từ bao giờ nhỉ? 14 năm... quãng thời gian không hề ngắn một tí nào, và khoảng cách về sự hiểu biết về nhau của tôi và bạn, nó rất rõ ràng, nhỉ?

    Ngày mà bạn bảo rằng bạn đi, tôi không hề tin một tí gì cả, tôi không thể buông lơi hay níu chặt hoặc tin tưởng vào cảm xúc của mình được... Đến khi hôm nay, đêm 28/11... ok, đó chính là đêm cuối tình bạn ta được bên nhau.... rồi sẽ đến bao lâu nữa ta mới lại được gần nhau? 1 năm? 2 năm? lại 3 năm? không, đó là một khoảng thời gian không xác định...

    Trược khi cái hôm tôi đi tiệc chia tay bạn vào hôm nay, 4 hôm trước tôi đã đều đượm men đến mờ sáng tinh mơ, hôm nay tôi vẫn bàng hoàng bước đến buổi tiệc trong sự lâng lâng nơi cảm xúc... vì tôi còn chưa tỉnh hẳn sau những cuộc vui chơi vào các đêm trước. Vừa đặt chân vào quán, cảm xúc tôi như nghẹn lại, chen vào đó là sự bồi hồi, tiếc nuối cho một sự chia ly không lối thoát... Tôi vẫn cạn ly, cạn cho say đi men đời, men bạn và men tình... quá nhiều thứ đã chen vào tâm trí tôi lúc bấy giờ... chuyện học hành ư? tình bạn ư? tình yêu ư? mong manh quá... mọi thứ đều mong manh...

    Tôi luôn che đi cảm xúc thật, nỗi buồn thật của mình trước mặt người khác... vì sao ư? Vì tôi không muốn mang hình hài một con người yếu đuối... tôi luôn tỏ vẻ phớt lờ, vô tâm hay bình thản trước mọi việc... và ok, hôm nay tôi vẫn thế, cuộc vui chơi đầu tiên, tôi vẫn lờ đi mọi việc, chỉ biết uống và vui cùng bạn. Trên bàn tiệc của cuộc vui thứ hai, tôi vẫn vậy, vẫn hiên ngang, vẫn tươi cười, vẫn xem như ngày mai, ngày mốt... bạn vẫn còn ở bên tôi... Đến khi bóng trăng đã ngả về muộn, cuộc chơi đã buồn chốn vắng, tôi và đa số người bạn của bạn và tôi lũ lượt kéo nhau vào cái nơi mà để người ta giải thoát cảm xúc, tâm tư, nỗi phiền muộn bằng lời hát, bằng nốt nhạc... Đến khi ấy, tâm trí, cảm xúc, sự níu với của tôi chợt đọng lại trong ca khúc Tiễn Bạn Lên Đường và ca khúc Tình Bạn... Tôi thật sự cực kì yếu đuối vào khoảnh khắc ấy, tôi òa khóc... khóc vì sẽ mất đi người bạn thân nhất của mình... bạn đi, vài năm sau bạn sẽ về thôi... tôi vẫn khóc, khóc cho sự ly biệt, khóc cho sự ngỡ ngàng và khóc cho sự bất lực không thể ngăn được sự chia ly của tình bạn... Tôi khóc mãi... Có vẻ cái đau về việc ngã xe trước đó vài tiếng đồng hồ của tôi, nó cũng không hề khiến tôi đau bằng cảm xúc sẽ mất đi người bạn thân nhất của mình...

    Mọi thứ tôi muốn nói với bạn, chúng đều âm giác và thõa nghi... không sao bày hết được, tôi cũng không sao nói ra được... Cho đến ngày hôm nay, tôi buộc phải thừa nhận rằng mình yếu đuối về các mối quan hệ bạn bè, tình cảm... nó du dương trong tâm trí tôi, tôi không hình dung ra được nó là như thế nào...

    Đã từ thời Blog 360, đa số các test tôi nhận được đều là các bạn tôi viết với hàm ý "DNPB - một người bạn, người em, người anh sống tình cảm"... tôi vẫn yên đấy, không nghĩ ngợi nhiều... cho đến hôm nay, mọi thứ như òa vỡ sau khi tôi phải chịu quá nhiều cảm xúc trong cuộc sống cùng một lúc... Tình Yêu... Tình Bạn... Học Hành... Gia Đình...

    Thôi, ngày mai tôi lại phải hiện diện trước chốn phi trường ấy, phải thật sự tiễn bạn đi... bình an, may mắn và thành công, người bạn tôi...

    Tôi chờ...

    0 comments: