Có những ngày cảm thấy rất mệt nhoài. Mệt với những chuyện không như ý muốn, mệt với những cố gắng, nỗ lực mà kết quả vẫn vỡ tan, mệt khi thấy những đặc ân mà người khác đã có sẵn. Mệt với những áp lực, những bế tắc không biết phải làm thế nào.
Là, mệt với những mỏi mệt...
Có những ngày buồn, mờ mịt, gục ngã như thế, vậy mà không thể kể với ai. Cảm giác bản thân chỉ có một mình, cô độc đến thế, đơn côi đến vậy.
Hóa ra, đi mãi rồi cũng mệt. Cố gắng chạy nhanh, cũng không chạy qua khỏi hết những yếu mềm, đơn côi trong lòng...
Ai đó đang đọc ơi, bạn có giống một người như tôi lúc này không…?! Có đồng cảm được với tôi không...
Khi quyết tâm, lao lực đến điên cuồng, hao tâm kiệt lực mà cố gắng, không dám vững tin hoàn toàn, nhưng vẫn là một lúc nào đấy le lói và dấy lên chút hy vọng: "CÓ LẼ ỔN, RỒI SẼ ỔN THÔI MÀ..."
Dĩ nhiên là cũng không thiếu những lời cầu nguyện dại khờ… Người thất bại và rồi thất vọng!
Lẽ nào những cố gắng đều chỉ là thoáng qua? Lẽ nào sẽ chỉ là với những ảo vọng của một trái tim buông xuôi yếu đuối?
Sự định đoạt của Hóa Công là một điều không thể lí giải.
Những nỗ lực vỡ tan và những đặc ân chẳng bao giờ với tới được đâu...
Một người như thế, tuyệt vọng đến dường nào?
"Hôm nay tôi buồn..." :)
[Viết cho những áp lực và sợ hãi vào sự kiện sắp tới (sự kiện 25.04.2022) - 23/04/2022]
0 comments:
Post a Comment